Ngày hôm qua là lần đầu tiên tôi quay lại chạy bộ cự ly 10km sau một vài năm chạy ở các quãng ngắn 3-5km. Tôi đã quên các cảm xúc và suy nghĩ mà chạy cự ly đường dài mang lại cho mình, ngoài các lợi ích hiển nhiên về sức khoẻ. Dưới đây là một vài suy nghĩ tôi đã có trong quãng đường chạy kia.

Tôi chạy xung quanh khu Vin Ocean Park một phần vì nó rộng rãi, đường chạy dài và ổn định, tiết kiệm sức hơn. Khung cảnh cũng thay đổi liên tục giúp cho mình đỡ nhàm chán hơn. Thế rồi khi chạy trên một con đường chạy thẳng kéo dài chừng 1km, tôi nghĩ đến tầm nhìn của người đã xây dựng ra khu đô thị này. Tầm nhìn - tức là cái có thể nhìn thấy, có thể tưởng tượng ra. Nó cũng giống như toà nhà ở cuối con đường tôi đang chạy đây, nó rõ ràng, nó có thể được miêu tả bằng từ ngữ, bằng hình dáng, màu sắc, chiều cao. Thế nhưng tôi cho rằng như thế là không đủ.
Tôi nhìn thấy toà nhà, tôi chạy tới nó, và vượt qua nó, thế rồi sao nữa? Khi chúng ta đạt đến một mục tiêu nào đó, thì sau đó sẽ là gì? Chúng ta sẽ lại nhìn sang một toà nhà bên cạnh và lại chạy về phía nó chăng? Chọn toà nhà nào đây? Có vẻ đó là một quyết định hơi ngẫu nhiên và ngây thơ. Nhưng rõ ràng CHÚNG TA PHẢI LÀM MỘT CÁI GÌ ĐÓ. Tôi nghĩ đó là vấn đề của những ai chỉ đơn giản là chọn cho mình một tầm nhìn cụ thể trong đời. Khi tầm nhìn quá cụ thể, một ngày nào đó chúng ta sẽ đạt được nó, và tôi tin rằng giống như tôi cố gắng chạy tới chân một toà nhà từ phía xa, cảm xúc khi tới gần và rồi vượt qua tầm nhìn ấy, không hề có nhiều hào hứng thoả mãn, mà chỉ là một sự trống rỗng bình thường. Lấy ví dụ như thế này, giả sử bạn cho rằng tầm nhìn là mình xây được một ngôi nhà 3 tầng, hay tầm nhìn là có trong tài khoản $10M, đó là một mục tiêu rất cụ thể và có thể tưởng tượng ra được. Tôi tin rằng khi làm được những điều đó bạn sẽ không coi đó là điểm dừng. Bản chất con người là hành động, là tiến lên. Nếu không làm gì nữa, cuộc sống sẽ dừng lại, và chết.
VẬY GIỜ CHÚNG TA LÀM GÌ?
Tôi cho rằng, điều to lớn hơn, bao trùm các tầm nhìn, ấy chính là cảm xúc. Bạn muốn mình ở trong tình trạng cảm xúc như thế nào suốt cả cuộc đời mình? Đó là một câu hỏi quan trọng, và khó. Bạn muốn mình luôn hạnh phúc, vui vẻ, hay luôn bình lặng yên tĩnh, hay luôn tức giận, quyết liệt? Sau đó xác định xem, làm điều gì sẽ mang lại cho chúng ta cảm xúc đó. Rồi sau đó mới là những tầm nhìn cụ thể, ví dụ như xây một ngôi nhà, hay có được một công việc tốt, hay tích luỹ tài sản. Như vậy khi đã có một sợi dây xuyên suốt cuộc đời, bạn sẽ dễ dàng chọn lựa những tầm nhìn tiếp nối nhau hơn, dễ dàng lựa chọn hành động hơn, khi gặp những tình huống phải lựa chọn.
Những ngày này thể thao thế giới sôi nổi về ngày giải nghệ của Roger Federer, và tôi cũng bùi ngùi vì RF là một trong 2 vận động viên tôi thích nhất - tất nhiên người còn lại là Messi. Sự nghiệp thể thao của 2 người này làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ ở đầu sự nghiệp, không ai trong số họ có thể tưởng tượng được rằng mình sẽ đạt được tới đỉnh cao như ngày hôm nay. RF đã thắng 20 Grand Slam - nhiều bậc nhất lịch sử quần vợt, Messi cũng đạt 7 QBV và vô vàn kỳ tích khác. Nếu khi bắt đầu họ chỉ đặt mục tiêu là 1 Grand Slam hay 1 QBV - vốn cũng đã là những ước mơ điên rồ của bất kỳ vđv trẻ tuổi nào, thì có lẽ ngày hôm nay chúng ta đã không được chiêm ngưỡng những tượng đài thể thao ấy. Ở những thời điểm khó khăn nhất, chấn thương nặng nhất, điều gì đã kéo họ bước tiếp? Khi mà tiền thưởng không còn là động lực, khán giả thì quá dễ dàng đón chào thần tượng mới, vinh quang cũng chỉ là điều dối trá, có lẽ niềm động viên còn lại lớn nhất là tình yêu với thể thao, một thứ cảm xúc mạnh hơn bất kỳ động lực nào bên ngoài. Trải nghiệm có được khi chơi thể thao, cảm xúc chiến thắng và chiến bại, là thứ kích thích hiệu quả nhất để họ làm những thứ mà họ đã làm.
Như vậy chúng ta cần có một sợi dây cảm xúc cho mình, để mà bám lấy, mà xoay sở trong cuộc đời. Tầm nhìn cụ thể không thể giúp bạn phá bỏ những giới hạn, bởi vì tầm nhìn là thứ có hình hài, nó được nhào nặn ra bởi những gì chúng ta đã biết, tức là không tính trước được cho những kiến thức mênh mông mà chúng ta sẽ thu nạp trong tương lai.

Khi nghĩ đến tương lai xa xôi, có lẽ chúng ta cũng không nên nghĩ quá cụ thể, mà nên dành thời gian nghĩ về việc mình muốn tình trạng cảm xúc của mình sẽ như thế nào. Điều này không quá khó, và cũng không tốn kém tiền bạc gì, chỉ cần nghĩ là sẽ ra. Giá trị cuộc đời của mỗi chúng ta, có lẽ cũng chỉ đến thế.
- Tháng 10, 2022
Comments